Thể thao

Truyện Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược_kèo 0.75 là gì

时间:2010-12-5 17:23:32  作者:Ngoại Hạng Anh   来源:Cúp C1  查看:  评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược_kèo 0.75 là gì

4h sáng.

Trên đoạn đường vắng người,ệnSoáiCaEmĐếnĐâyĐểAnhNgượkèo 0.75 là gì hiếm hoi lắm mới có thể nhìn thấy ánh đèn từ một chiếc xe hơi nào đó đi vào con đường của khu biệt thự này. Vậy mà trên con đường vắng vẻ, dưới ánh sáng của chiếc đèn đường le lói trên cao in bóng một cô gái trên người mặc chiếc áo khoác hơi cũ, bàn tay đeo một đôi bao tay dày cộm đang đạp cọc cạch trên chiếc xe đạp khá cũ kĩ. Cô dừng trước một căn biệt thự sang trọng, đặt tờ báo mới nhất ngay ngắn trước cổng căn biệt thự to lớn và tiếp tục với những căn biệt thự khác cho đến khi hết sấp báo trong chiếc giỏ xe. Trên môi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ mặc cho cái lạnh se buốt của mùa đông khiến gương mặt cô ửng đỏ, chỉ cần nghĩ đến hôm nay có tiền để mua thuốc cho mẹ và thức ăn cho đứa em gái nhỏ trong lòng cô đã chiến thắng được cái se lạnh của khí trời.

- Con gái, trời lạnh như vậy… nên chọn một công việc khác thôi. - Một ông lão bước ra từ căn biệt thự cuối cùng mà cô vừa đặt tờ báo vào chiếc hộp trước cổng.

Cô cuối đầu chào người đàn ông kia khẽ mỉm cười:” Chỉ sợ không có con hằng ngày đến đây, ông sẽ buồn thôi.” - Cô tinh nghịch đáp.

Người đàn ông kia cười hà hà, đứa trẻ này đúng là một đứa trẻ ngoan… ngày nào cũng đều đặn đến nơi này giao báo không trễ một phút nào, gặp ông liền cuối đầu chào hỏi đôi khi còn trò chuyện với ông đôi ba câu nhưng đều khiến ông bật cười.

- Tạm biệt ông ạ, vào đông rồi ông nhớ mặc áo ấm vào… ông đã có tuổi rồi làm việc cũng phải cẩn thận nhé. - Cô lên chiếc xe cũ kĩ của mình quay đầu về phía người đàn ông kia mà nói, sau đó vẫy tay chào mà nhanh chóng đạp xe đi ra khỏi khu biệt thự này.

Ông lão mỉm cười, lần đó ông không nói mình chính là chủ nhân căn biệt thự này chỉ sợ cô bé kia sẽ không còn tự nhiên trò truyện với ông nữa, ông chỉ giới thiệu mình là người làm vườn mà thôi… quả nhiên khi cùng là thân phận nghèo hèn, cô bé luôn tỏ ra gần gũi và thoải mái trò chuyện không một chút e dè.

Chiếc xe cọc cạch được dựng ngay ngắn trong khoảng sân chật hẹp, căn nhà nhỏ bé nằm trong một con hẻm không có số… cô cầm trên tay một bịt thuốc và thức ăn bước vào bên trong. Nhìn thấy mẹ và em gái còn ngủ liền bắt đầu chế biến thức ăn mà cô vừa mua từ chợ mang về.

Cuộc sống của cô trở nên thay đổi kể từ ngày ba cô bị tai nạn trong một lần bị té ngã khi đang thi công xây dựng tòa cao ốc The Century. Cuộc sống của cô gái 16 tuổi thay đổi từ ngày đó, cha chết - nguồn tài chính duy nhất không còn và mẹ lâm bệnh nặng, cô từ bỏ những thứ đáng ra một đứa trẻ như cô đáng có để hằng ngày ngoài giờ học đều chạy khắp nơi làm thêm để mua thuốc cho người mẹ đau ốm, cho đứa em gái vẫn còn thơ bé.

- Mẹ, mẹ dậy ăn chút cháo đi ạ. - Cô bước đến chiếc giường của mẹ mình đang nằm mà gọi. - Thuốc của mẹ con đặt sẵn trên bàn, mẹ ăn xong thì uống thuốc nhé. Khi nào Ngọc Diệp thức dậy, mẹ nhớ dặn em ấy ăn sáng rồi học bài. Hôm nay sau khi tan trường, có lẽ con phải đến chỗ làm luôn mẹ ạ, hôm qua con đi muộn người ta đã đe dọa sẽ đuổi việc con… Thưa mẹ, con đi học. - Ngọc Hân căn dặn mọi thứ trước khi đến trường, dù có bao nhiêu khó khăn cô gái nhỏ đều không từ bỏ mái trường, bởi vì có đến trường cô mới có cơ hội thoát được cảnh khó khăn trước mắt, có cơ hội mang mẹ đến bệnh viện lớn để tìm ra nguyên nhân căn bệnh.

Người phụ nữ với nét mặt cùng cực, già nua hơn số tuổi hiện tại của bà… nhìn đứa con gái lớn chỉ 17 tuổi đầu đã lam lũ vất vả bươn trải bên ngoài. Con bé đi từ sáng sớm đã rời khỏi nhà, khi về đến thì cũng là tối muộn. Bao nhiêu phí sinh hoạt của gia đình đều nhờ vào một cô gái 17 tuổi kia, còn bà từ ngày chồng mất thì cũng suy sụp mà không thể đi lại được nữa.

Ở trường, cô không có bất kì người bạn nào… chỉ vì cô không có thời gian giống như bao nhiêu người bạn cùng trang lứa, cô không thể cùng họ rong chơi mỗi khi tan trường cũng không tham gia bất kì hoạt động nào của lớp, tuy nhiên học lực của cô luôn đứng đầu lớp và đứng thứ ba toàn trường.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Ngọc Hân cũng vừa vụt chạy nhanh như bay vào vị trí của mình, phù hôm nay cô không bị phạt vì đi muộn nữa.

- Thông báo với cả lớp một tin vui, trường chúng ta sẽ cử ba bạn khối 12 đi thi môn Toán cấp thành phố. Bạn Ngọc Hân lớp chúng ta là một trong những thành viên sẽ được đi thi cùng các trường khác. - Cô giáo chủ nhiệm tươi cười nói, nhìn Ngọc Hân đầy tin tưởng. - Cả lớp cho Ngọc Hân một tràn vỗ tay ủng hộ tinh thần bạn nào.

Tiếng vỗ tay vang lên đầy gượng ép, Ngọc Hân cũng hơi bất ngờ vì quyết định lần này của trường. Trước kia chỉ cử Thanh Duy là người học ở lớp chuyên đứng đầu trường để đi thi, không ngờ lần này cho luôn cả ba suất.

Chỉ vừa vui mừng trong ít phút, cô giáo lại thông báo thời gian tới Ngọc Hân phải ở lại trường để cùng hai người còn lại ôn tập. Trong lòng tuy rất tiếc nhưng đành vậy thôi vì thời gian sau giờ học của cô là đến quán ăn làm thêm cho đến tối… cô sẽ không có thời gian mà ôn tập cùng hai người họ.

Đến cuồi giờ, cô đi về phía văn phòng để gặp cô chủ nhiệm mà xin phép từ chối tham dự cuộc thi kia. Cô biết cô chủ nhiệm đã rất tin tưởng và kỳ vọng vào mình nhưng cô đành xin lỗi cô giáo, điều kiện của cô không cho phép cô làm những gì mình thích.

- Thưa cô. - Ngọc Hân cuối đầu đứng phía sau cô.

- Ngọc Hân hả em, em đến đây để hỏi thể lệ cuộc thi sao. - Cô giáo mỉm cười nói đưa cho Ngọc Hân một tờ giấy. - Đây là thể lệ cuộc thi và giải thưởng, năm nay có sự thay đổi rất lớn… hy vọng em sẽ chiến thắng.

Cô tò mò nhìn qua tờ giấy mà cô giáo đưa cho mình, hàng chữ giải thưởng được tô đậm khiến cô chú ý đầu tiên… Là tám số không, Ngọc Hân choáng váng với giải nhất dành cho cuộc thi này… không phải là nhiều như vậy chứ.

- Cô, ở đây có in nhầm không ạ. - Ngọc Hân ngập ngừng hỏi.

- Đó chính là điểm khác biệt mà cô vừa nhắc tới, năm nay tập đoàn Phong Vũ tài trợ chính cho cuộc thi, nghe nói con trai của ông chủ tập đoàn họ cũng tham gia nên họ mạnh tay như vậy. - Cô giáo ra vẻ đầy kỳ vọng. - Cô biết gia cảnh em khó khăn, đây không phải là cơ hội cho em sao… cô tin em sẽ làm được.

Cô cầm tờ giấy kia trên tay hơi rung rung, là 100 triệu đó… với số tiền này cô có thể đưa mẹ mình đến bệnh viện, có thể mua cho Ngọc Diệp một chiếc cặp mới, một chiếc xe đạp mới… cô quyết định sẽ không từ bỏ cơ hội này. Chỉ còn một tuần nữa sẽ đến ngày thi, không phải gấp rút như vậy chứ… những lần trước không phải sẽ thông báo trước một tháng để thí sinh chuẩn bị cơ mà, cô nhìn qua thể lệ và thời gian cuộc thi… chiếc xe đạp bị lạc tay lái mà chạy lên làn đường dành cho người đi bộ, gặp phải vật cản trước đầu bánh xe nên chiếc xe phải dừng lại. Cô đưa mắt nhìn về vật cản trước mặt, choáng ngợp với vẻ đẹp trai của người đang đứng trước đầu xe mình.

- Này, cậu không thấy đường hay sao mà cản đường xe tôi vậy hả. - Cô đưa mắt nhìn hắn ta mà nói.

copyright © 2025 powered by Xổ số 88   sitemap