Truyện Bạch Nhật Huyên Tiêu_ket qua truc tiep bong da hom nay

Trong đình viện Bạch gia mở ra một khoảng sân đầy hoa hồng kiều diễm. Năm nay đúng lúc hoa xuân đương nở,ệnBạchNhậtHuyênTiêket qua truc tiep bong da hom nay Bạch Nhật Huyên mỉm cười duyên dáng, chui vào bên trong bụi hoa, trong mắt ý cười tỏa ra trong suốt, nhìn Bạch Nhật Tiêu ở phía sau mình – một cậu bé anh tuấn tài giỏi nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng.

“Anh, em xinh hay là hoa xinh?”. Cô nhóc đẩy bụi hoa bước ra, đứng trước mặt anh, hếch cái cằm nho nhỏ lên, nhón chân hỏi.

Bạch Nhật Tiêu nhíu mày không đáp, kéo tay cô bé. Trên người còn dính đầy mấy thứ gì đó từ bụi hoa. Anh nhìn đùi Bạch Nhật Huyên, trên đó đã có một vết xước nhỏ do gai hoa hồng gây ra, nhưng trong lòng anh, miệng vết thương kia đã chuyển sang màu đỏ sẫm.

Bạch Nhật Huyên đem đám hoa hồng yểu điệu cắm vào lọ trong phòng anh. Mùi hương tràn ngập căn phòng đầy ánh sáng rộng mở, mùi hương ngọt ngào lan vào trong không khí, thoảng qua mũi anh một xúc cảm bồi hồi, khiến tim anh đập rộn lên. Anh không nói lời nào, chỉ đơn giản nhìn cô ở trong phòng mình ra ra vào vào, chờ cho đến khi mệt sẽ ngã vào vòng ôm ấm áp của mình.

Năm ấy, anh mười ba tuổi, cô bé mười tuổi.

Mười năm trước, bố ôm cô cùng mẹ trở về từ bệnh viện, rồi nói cho anh biết, cô nhóc này, là em gái của anh. Bắt đầu từ ngày hôm ấy, cô cứ bám mãi bên người anh, chưa từng rời đi lúc nào. Ngay cả bố mẹ phải di cư sang Mỹ do công việc, cô vẫn luôn bên cạnh anh trong biệt thự này. Nhưng mà, tính cách cả hai người vô cùng khác biệt. Anh, lạnh lùng kiêu ngạo, tuy tuổi khá nhỏ nhưng sự trưởng thành để lộ ra vẫn vượt hơn so với tuổi của mình. Cô hiếu động, mỗi ngày đều quậy đến lúc mệt xỉu. Anh dường như được di truyền hầu hết các đặc điểm của một người đàn ông Đông phương của bố mình, nhưng đến nhóc con này lại bị thay đổi, cô lại vẻ ngoài xinh xắn lanh lợi. Lúc anh năm tuổi đã có thể đọc được bảng cửu chương đọc thuộc làu làu, nhưng cô thì mãi cho đến bây giờ không thể nhớ nhanh được bảng cửu chương sáu cùng bảy, lúc nào cũng thừa lên thiếu xuống. Cho dù như vậy, chẳng có người nào từng nghi ngờ họ không phải là anh em ruột.

Ba mươi phút sau, cô nhỏ đã thực sự mệt chết đi, ngã xuống giường của anh. Phòng cô ngay tại cách vách, nhưng cô cũng chẳng muốn lết vài bước để quay về phòng mình ngủ, mà luôn cùng anh chen nhau. Anh cũng vậy, cho dù chỉ có vài bước là có thể đến chỗ nghỉ ngơi thoải mái hơn, nhưng vẫn rất can tâm tình nguyện để cô ngủ bên cạnh, chiếm cứ thế giới của mình, thậm chí tất cả.

Anh nở nụ cười dịu dàng, buông quyển sách trên tay xuống, nhẹ nhàng kéo thân mình nhỏ nhắn của cô vào trong chắn. Nụ hôn của anh, dừng trên mi cô, trên mặt, trên môi…

Anh biết, cả hai người trong lúc này không giống một quan hệ máu thịt nào đó, mà là sự ràng buộc của một mối quan hệ chưa thể hiểu được, cho nên anh cơ hồ không kiêng nể gì. Nhưng chỉ có anh mới hiểu, sẽ có điều không thể sai phạm, vì cô.

Thấm thoắt, năm năm trôi qua rất nhanh. Thời gian đã khiến cô bé lột xác, trở thành một thiếu nữ. Anh cũng đã trở thành một người thanh niên anh tuấn chín chắn, là nhân vật phong vân trong trường Cao đẳng Kim Anh. Vẫn như năm năm trước, luôn ‘bất cẩu ngôn tiếu’[1], lạnh lùng kiêu ngạo. Chỉ một người duy nhất có thể khiến anh lộ ra nụ cười hiếm hoi vẫn luôn là cô. Ở trong lòng cô, anh vẫn luôn là anh trai, nhưng đối với riêng mình, xưng hô “em gái” này, đã sớm không đủ để diễn tả vị trí của cô trong lòng mình.

Anh sẽ không tức giận, đối với thói quen vào phòng anh chưa bao giờ gõ cửa của cô, anh đã tập hoài thành quen.

“Thế nào?” Cô kéo kéo váy đồng phục, xoay mấy vòng trước mặt anh, cười khanh khách hỏi. Làn váy theo chuyển động của cô tung lên, đôi chân trắng dưới váy có thể thấy rõ ràng được.

Đôi mày vốn bằng phẳng của anh xuất hiện một nếp nhăn. “Đổi ngay”, hai chữ đơn giản, không giận mà uy, làm cho vẻ hưng phấn của Bạch Nhật Huyên biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Vì sao chứ?” Cô hôm nay mới lấy đồng phục mới nha, chờ mong ngày mai được mặc cùng anh trai đi học, nhưng ổng cứ thế mà kêu mình thay đi!

“Quá ngắn.” Anh nhìn phần đùi lộ ra của cô, trong lòng thoáng rùng mình một chút. Tuy rằng chân cô nhóc này không có dài, thậm chí còn có chút ngắn, nhưng là, cũng không phải như thế mà không che chắn lại.

Cô ngồi phịch xuống giường anh, cười khanh khách, “Người ta đều mặc vậy hết mà. Anh, em cũng có thể nha?” Cô cố hết sức thuyết phục anh, dù cơ hội cho phép là cực kỳ nhỏ.