Quý Noãn không ngờ Mặc Cảnh Thâm cũng có tiềm năng ngoài lạnh trong nóng,ệnGióẤmKhôngBằngAnhThâmTìtrực tiếp bóng đá keo nhà cái cô lén lút liếc anh một cái.
Sự tương tác mập mờ nhưng lại không hề che giấu giữa hai người trước mặt khiến giọng nói của Quý Mộng Nhiên trở nên rất chói tai: "Chị, hai người đang làm gì vậy? Cứ liếc mắt đưa tình! Em vẫn còn đứng đây đấy!"
"Anh chị còn có thểđang làm gì nữa? Cử chỉ cũng không có gì quá thân mật, chẳng qua chỉ là giao lưu ánh mắt với nhau thôi mà cũng cần em cho phép à?" Quý Noãn tựa đầu lên vai Mặc Cảnh Thâm, nở nụ cười lười biếng, cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh mặt trời: "Ông xã, đã hơn 8 giờ rồi, nếu anh còn không đi thì sẽảnh hưởng đến cuộc họp ban quản trị sáng nay đấy."
Quý Mộng Nhiên trợn trừng hai mắt.
Ông xã?
Chị ta gọi anh ấy làông xã?
Từ trước đến nay, Quý Noãn luôn giấu nhẹm chuyện kết hôn. Cô không chỉ cấm đoán mọi người gọi cô là bà Mặc, mà còn căm ghét tất cả những ai gán ghép tên cô với Mặc Cảnh Thâm. Mãi đến bây giờ, cô vẫn chưa từng thừa nhận cuộc hôn nhân này.
Nhưng sao bây giờ chị ta lại gọi ông xã rồi?
Đây… là chuyện gì chứ?
Quý Mộng Nhiên không hiểu, bối rối cả ngày, trong lòng nổi lên đủ loại tín hiệu cảnh giác.
Theo đà này, làm sao cô ta có cơ hội cướp được anh đây?
Mặc Cảnh Thâm nhìn đồng hồ. Quả thật hôm nay công ty có cuộc họp quản trị rất quan trọng, nhưng vì một tiếng 'ông xã' của cô nhóc bên cạnh mà anh có nổi ý"Quân vương không lên triều" hiếm có.
Anh cười khẽ, ánh mắt chứa chan tình cảm ấm áp vui vẻ chỉ dành cho riêng Quý Noãn, tay vuốt ve đầu cô: "Hai chị em trò chuyện đi, anh đi làm đây."
Động tác vuốt đầu này thiếu chút nữa làm Quý Mộng Nhiên bất tỉnh. Cô ta nhẫn nhịn thật lâu mới có thể duy trì nụ cười trên mặt: "Anh Cảnh Thâm, em mới đến mà anh đã vội đi rồi sao?"
"Anh rể em có chuyện phải làm ở công ty. Chẳng lẽ anh ấy phải dời giờ họp vìở lại đây tán gẫu chuyện nhà với em hả?" Quý Noãn liếc nhìn cô ta ý tứ sâu xa.
"Em không cóý này, em…" Quý Mộng Nhiên hiếm khi bị Quý Noãn chặn họng như vậy.