内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Vì Gió Ở Nơi Ấy_số liệu thống kê về a.c. monza gặp bolognađược rồi,ệnVìGióỞNơiẤ được rồi! Cậu đứng lên chỗ kia đi, đừng đứng sát quá!”
“Biết rồi, chụp nhanh hộ cái.”
“Tách!”
“Xong rồi, này, xem đi!”
“Ôi, tấm này không được, tấm này không đẹp... Ớ? Tấm cuối cùng này được đấy!” Cuối cùng, Tô Lâm Lâm cũng hài lòng.
“Đi thôi, đừng ở đây nữa, cẩn thận sạt lở thêm lần nữa là chúng ta ngập bùn luôn đấy!, Chu Dao cúi đầu, nhón chân bước đi, cành cây gãy và đá vụn lần giữa bùn đất chảy qua, cô phải nhón chân vừa đi vừa né.
“Chờ chút!” Tô Lâm Lâm hưng phấn kéo cô lại, “Chu Dao, cậu nhìn kìa!”.
Họ đứng bên vách núi, dưới chân là đường quốc lộ khúc khuỷu uốn quanh sườn núi như sợi tơ mềm mại.
“Xuyên Tây đẹp quá!”, Tô Lâm Lâm giang rộng hai tay, hào hứng thốt lên.
Chu Dao đã quá quen với cảnh núi sông, chẳng thấy đẹp đẽ là bao nhưng không lỡ làm Tô Lâm Lâm mất hứng. Vậy mà chưa tới một giây, Tô Lâm Lâm đã lại hồ hởi:” Chu Dao,mau, chụp cho mình với vách đá kia đi!”.
Chu Dao móc hộp thuốc lá trong túi quần ra, bặm môi thương lượng: “ Mình hút điếu thuốc đã, được chứ?”.
Ngón tay thon dài của cô cầm chiếc bật lửa nhỏ châm thuốc, nhưng ngọn lửa vừa bùng lên đã vị gió núi thổi tắt, cô phải quẹt mấy lần mới được.
Dòng xe bị chặn phía sau càng lúc càng dài, du khách ăn mặc theo đủ loại phong cách cũng xuống xe nhiều hơn. Núi rừng dần tràn ngập tiếng nói, ai ai cũng mải mê chụp ảnh.
Chu Dao nghiêng đâu ngồi bên vách núi hút thuốc. Cô mới tập nên chưa thạo lắm, mấy lần suýt sặc. Dần dần, cô ngửi thấy một mùi khói thuốc khác còn nồng nặc hơn của mình đang lan toả theo cơn gió. Cô nhìn về phía ấy, thấy một anh chàng cao to đang đứng cách mình tầm ba, bốn mét, đang hút thuốc bên vách núi. Anh ta mặc quần dài màu đen và áo len màu xám, trông khác hẳn với đám du khách bình thường.
Chu Dao nhớ rõ anh ta là người giăng dây cách ly quanh khu vực núi lỡ ban nãy. Cơn gió thổi qua mang theo mùi khói thuốc của anh ta, xâm lấn sang địa bàn của cô. Cô chu môi, vứt mẩu thuốc còn lại rồi giẫm chân để dập lửa, sau đó phủi tay đứng dậy, quay đầu gọi: “Tô Lâm Lâm!”.
...
Tô Lâm Lâm đứng tạo dáng bên vách núi, còn Chu Dao cầm máy ảnh lùi về phía sau.
“Dao Dao, xa chút nữa, cậu đứng gần mình quá, lùi thêm chút nữa đi! Chu Dao, mình muốn lấy cảnh rộng một chút, người chỉ be bé thôi cũng được. Cậu lùi ra xa nữa đi!”
Chu Dạo đụng phải dây cách ly mà chàng trai xa lạ kia giăng lúc nãy.
“Lùi chút nữa!”
Chu Dao vò tóc, hét:” Lùi nữa là lên đến đỉnh núi luôn rồi!”.
“Được rồi, chụp đi!”, Tô Lâm Lâm tạo dáng còn ko quên dặn dò:”Chụp đẹp vào đấy!”.
Chu Dao dựa sát vào dây cách ly, giơ máy lên chụp, vô thức lùi lại một bước:”Một,hai..”.
Trên đường đến Đạo Thành,ệnVìGióỞNơiẤsố liệu thống kê về a.c. monza gặp bolognanhóm Chu Dao không may gặp phải trận sạt lở đất. Họ ngồi trên xe, nhìn cảnh đất đá mịt mù trước mặt, cả vạt núi ập xuống tựa thác đổ, cuốn qua mặt đường, trượt xuống vách đá. Chiếc xe chạy đầu tiên vội chuyển hướng phanh gấp, những chiếc xe nối đuôi nhau may mắn dừng lại kịp thời, không thì cầm chắc va chạm.
May mà xe của họ phanh kịp, suýt nữa đâm phải chiếc xe phía trước. Người trên xe kinh hồn kiếp vía, rất may là ko có ai bị thương.
Sau mười mấy giây đờ đẫn, Chu Dao vỗ ngực:”Mẹ ơi, sợ chết mất!”.
Duy chỉ có phản ứng của Tô Lâm Lâm là đặc sắc nhất. Lần đầu thấy cảnh sạt lở nên cô phấn khích vô cùng, lại còn nhảy xuống xe đòi chụp ảnh nữa. Chu Dao khuyên cô ấy đừng chạy lung tung, nhưng chưa kịp dứt lời thì Tô Lâm Lâm đã ném máy ảnh cho bạn mình, còn bản thân hớn hở lao về phía trước.
Chu Dao ko gọi được cô nàng, đành vội vàng mở cửa sổ, ló đầu ra xem. Cô vén mái tóc bị cơn gió dữ dội thổi tung, ngước nhìn trời xanh núi thẳm, bắt gặp hình bóng người đàn ông cao ráo đang cắm biển cảnh báo nguy hiểm và giăng dây cách ly phía trước.
Chu Dao hô lên:” Tô Lâm Lâm, cậu quay lại đây ngay!”.
Tô Lâm Lâm len lõi giữa hàng xe, vừa cố tiến về phía trước vừa quay đâu lại thương lượng:” Chỉ một tấm thôi, nhanh lắm!”.
Chu Dao bất lực rụt đầu vào xe,nhỏ giọng cằn nhằn: “ Bà cô Tô Lân Lâm dở hơi này, sạt lở đấy! Mấy người có ai đi chụp ảnh cho nó không?!”.
Đám nam thanh nữ tú lắc đầu nguầy nguậy.
“Muốn bóp chết con nhỏ này quá đi mất”, Chu Dao bực bội nhảy xuống xe, đóng sầm cửa, băng qua dãy xe chật kín, chạy đến khu vực sạt lở.
Đường quốc lộ một bên là núi, một bên là vực, bùn nhão đất đá chảy tràn khắp mặt đất.
“Tách!”
“Được chưa?”, Chu Dao trả máy ảnh lại cho Tô Lâm Lâm.
“Mình xem đã...Không được, tấm này mắt nhỏ xíu... Tấm này chân to như cột đình ấy!”
“Vẫn còn đấy!”
“Tấm này tạo dáng xấu mù...Chu Dao, cậu chụp ảnh chẳng có tâm gì cả.”
“Bà chị à, phía sau là núi lở đó, cậu định tạo dáng kiểu gì?”
“Vậy để mình tạo kiểu khác.”
“Được rồi,