您现在的位置是:Xổ số 88 > Cúp C2
Truyện Boss Dạ Đen Tối: Anh Đúng Là Đồ Mặt Dày_lịch thi đấu lịch thi đấu
Xổ số 882025-03-15 01:34:24【Cúp C2】8人已围观
简介Tin thể thao 24H Truyện Boss Dạ Đen Tối: Anh Đúng Là Đồ Mặt Dày_lịch thi đấu lịch thi đấu
Nếu có ai hỏi tôi rằng : "Bạn đã yêu một người đến chết đi sống lại chưa?ệnBossDạĐenTốiAnhĐúngLàĐồMặtDàlịch thi đấu lịch thi đấu"
Tôi sẽ trả lời rằng : "Có! Đã từng..."
Đúng, tôi đã từng đem lòng yêu một người, yêu đến chết đi sống lại. Nhưng đáng tiếc đối với người đó, tôi chẳng là gì cả.
Anh không yêu tôi, trong mắt anh chỉ có cô ấy. Đối với anh, cô ấy là tất cả. Cô ấy làm sai, nhưng anh vẫn chấp nhận. Còn tôi, dù có làm chuyện gì, trong mắt anh đều là sai trái.
Dù là vậy, tôi vẫn bất chấp tất cả ở bên cạnh anh. Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra tâm ý của tôi. Nhưng thật đáng tiếc, ở bên cạnh anh chỉ khiến tôi bị tổn thương. Vết thương chồng chất vết thương. Để rồi mối tình rơi vào bế tắc, không được cứu vãn. Để rồi ngay cả làm bạn cũng khó khăn.
Những chuyện tôi làm chỉ khiến anh càng thêm ghét tôi, hận tôi mà thôi. Dù không biết lí do, anh luôn mặc định tôi là người làm sai, là người xấu xa...
Thật sự trong mắt anh tôi là người như vậy ư? Tôi không dám khẳng định, chỉ biết lặng im. Lặng lẽ sống, lặng lẽ khóc. Lặng lẽ đau khổ một mình. Ốm đau hay gặp chuyện không vui cũng phải chịu đựng một mình. Dù tủi thân nhưng cũng chẳng có ai thấu hiểu. Bởi vì trong cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi chỉ vây quanh anh. Không hề tồn tại một ai khác, ngay cả một người bạn cũng không có. Để rồi khi không có anh, cũng là lúc tôi phải một mình đơn độc chịu đựng tất cả.
Cứ ngỡ sau bao năm xa cách, anh đã thay đổi. Nhưng không, anh vẫn vậy. Chỉ khác một điều là anh đã không còn là của riêng mình tôi nữa...
Nếu như ai đó lại hỏi tôi rằng : "Vậy bạn có hối hận khi yêu người đó không?"
Tôi sẽ mỉm cười và nói : "Không hối hận!"
Được yêu anh, bên cạnh anh suốt những năm tháng ấy là tôi đã mãn nguyện rồi. Nhưng thật đáng tiếc một điều, tôi và anh có duyên nhưng không phận. Có duyên không phận, hà tất phải canh cánh trong lòng.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi vẫn sẽ nguyện ý yêu anh. Yêu đến thiên trường địa cửu...
...
Mùa đông, 17 năm trước...
Tại một căn biệt thự xa hoa đang diễn ra một buổi tiệc nho nhỏ giữa hai gia tộc. Họ là những gia tộc có danh tiếng lâu đời. Và đặc biệt hơn, họ rất thân thiết với nhau. Cũng chính vì vậy mà họ đã lập nên hôn ước cho người thừa kế tương lai.
"Tiểu Phàm à, mau chào ông nội Cung đi con."
Một giọng nói dịu dàng vang lên, hướng về phía cậu bé tầm 8 tuổi đang đứng bên ghế sofa. Trông cậu bé rất khôi ngô tuấn tú, nhưng dường như cậu đang không vui. Nhưng vẫn phải lễ phép chào hỏi người được gọi là ông nội Cung.
"Cháu chào ông nội Cung."
Cậu bé ngoãn ngoãn nghe theo lời mẹ mình. Cậu thật sự có chút miễn cưỡng mới đến đây a. Từ nhỏ cậu rất ít khi giao thiệp với bạn bè, cậu vẻn vẹn chỉ có hai người bạn. Nhưng người nào người nấy đều lạnh lùng, khó gần. Và đặc biệt hơn là hiện tại họ không ở đây, nên cậu có chút buồn nha.
"Hà hà... Tốt! Tiểu Phàm thật là ngoan, mau lại đây ông xem nào."
Ông nội Cung hiền hậu nói, dang tay muốn ôm đứa cháu rể tương lai vào lòng. Cậu miễn cưỡng để ông ôm, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ mình. Ba cậu đang có chút công việc, nên lát nữa sẽ đến sau. Cậu và mẹ ngồi một lúc, thì có một cô bé tầm 6 tuổi chạy đến nhào vào lòng ông nội Cung.
Tôi sẽ trả lời rằng : "Có! Đã từng..."
Đúng, tôi đã từng đem lòng yêu một người, yêu đến chết đi sống lại. Nhưng đáng tiếc đối với người đó, tôi chẳng là gì cả.
Anh không yêu tôi, trong mắt anh chỉ có cô ấy. Đối với anh, cô ấy là tất cả. Cô ấy làm sai, nhưng anh vẫn chấp nhận. Còn tôi, dù có làm chuyện gì, trong mắt anh đều là sai trái.
Dù là vậy, tôi vẫn bất chấp tất cả ở bên cạnh anh. Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra tâm ý của tôi. Nhưng thật đáng tiếc, ở bên cạnh anh chỉ khiến tôi bị tổn thương. Vết thương chồng chất vết thương. Để rồi mối tình rơi vào bế tắc, không được cứu vãn. Để rồi ngay cả làm bạn cũng khó khăn.
Những chuyện tôi làm chỉ khiến anh càng thêm ghét tôi, hận tôi mà thôi. Dù không biết lí do, anh luôn mặc định tôi là người làm sai, là người xấu xa...
Thật sự trong mắt anh tôi là người như vậy ư? Tôi không dám khẳng định, chỉ biết lặng im. Lặng lẽ sống, lặng lẽ khóc. Lặng lẽ đau khổ một mình. Ốm đau hay gặp chuyện không vui cũng phải chịu đựng một mình. Dù tủi thân nhưng cũng chẳng có ai thấu hiểu. Bởi vì trong cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi chỉ vây quanh anh. Không hề tồn tại một ai khác, ngay cả một người bạn cũng không có. Để rồi khi không có anh, cũng là lúc tôi phải một mình đơn độc chịu đựng tất cả.
Cứ ngỡ sau bao năm xa cách, anh đã thay đổi. Nhưng không, anh vẫn vậy. Chỉ khác một điều là anh đã không còn là của riêng mình tôi nữa...
Nếu như ai đó lại hỏi tôi rằng : "Vậy bạn có hối hận khi yêu người đó không?"
Tôi sẽ mỉm cười và nói : "Không hối hận!"
Được yêu anh, bên cạnh anh suốt những năm tháng ấy là tôi đã mãn nguyện rồi. Nhưng thật đáng tiếc một điều, tôi và anh có duyên nhưng không phận. Có duyên không phận, hà tất phải canh cánh trong lòng.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi vẫn sẽ nguyện ý yêu anh. Yêu đến thiên trường địa cửu...
...
Mùa đông, 17 năm trước...
Tại một căn biệt thự xa hoa đang diễn ra một buổi tiệc nho nhỏ giữa hai gia tộc. Họ là những gia tộc có danh tiếng lâu đời. Và đặc biệt hơn, họ rất thân thiết với nhau. Cũng chính vì vậy mà họ đã lập nên hôn ước cho người thừa kế tương lai.
"Tiểu Phàm à, mau chào ông nội Cung đi con."
Một giọng nói dịu dàng vang lên, hướng về phía cậu bé tầm 8 tuổi đang đứng bên ghế sofa. Trông cậu bé rất khôi ngô tuấn tú, nhưng dường như cậu đang không vui. Nhưng vẫn phải lễ phép chào hỏi người được gọi là ông nội Cung.
"Cháu chào ông nội Cung."
Cậu bé ngoãn ngoãn nghe theo lời mẹ mình. Cậu thật sự có chút miễn cưỡng mới đến đây a. Từ nhỏ cậu rất ít khi giao thiệp với bạn bè, cậu vẻn vẹn chỉ có hai người bạn. Nhưng người nào người nấy đều lạnh lùng, khó gần. Và đặc biệt hơn là hiện tại họ không ở đây, nên cậu có chút buồn nha.
"Hà hà... Tốt! Tiểu Phàm thật là ngoan, mau lại đây ông xem nào."
Ông nội Cung hiền hậu nói, dang tay muốn ôm đứa cháu rể tương lai vào lòng. Cậu miễn cưỡng để ông ôm, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ mình. Ba cậu đang có chút công việc, nên lát nữa sẽ đến sau. Cậu và mẹ ngồi một lúc, thì có một cô bé tầm 6 tuổi chạy đến nhào vào lòng ông nội Cung.
很赞哦!(154)
相关文章
- Hoa hậu Ngọc Hân làm bánh trung thu tặng người thân
- Quả phật thủ vừa làm đẹp bàn thờ ngày Tết Nguyên Đán vừa là vị thuốc quý
- Bạn đọc ủng hộ cho anh Nguyễn Thiện Từ hơn 73 triệu đồng
- Bệnh nhân ung thư rưng rưng nước mắt trên chuyến xe Tết 0 đồng
- Nhận định, soi kèo Johor Darul Ta'zim vs Buriram United, 19h00 ngày 11/3: Ngang tài ngang sức
- HLV Đông Timor bất ngờ giúp ĐT Việt Nam 'đọc vị' Thái Lan, Malaysia
- Apple có thể bán iPhone 14 theo cách hoàn toàn khác
- ODS phối hợp UBND Quận 10 TP.HCM triển khai giải pháp chuyển đổi số cho 1.000 doanh nghiệp
- Kết quả bóng đá hôm nay ngày 13/11/2021
- Nhận định, soi kèo Al Hilal vs Al Raed, 00h00 ngày 8/12: Khách không cửa bật
热门文章
站长推荐
Thủ tục khôi phục lại dịch vụ điện thoại cố định
Vụ cô gái 22 tuổi ở Hà Nội bị bắn tử vong: Khởi tố 3 bị can
Cách tăng cỡ chữ trên iPhone
Nhận định, soi kèo Olympiacos vs Volos, 22h00 ngày 7/12: Khó thắng cách biệt
Viettel xây trung tâm dữ liệu 6.000 tỷ ở Củ Chi vào cuối tháng 3
Số ca Covid
‘Nhà mơ ước gần xong, bạn đọc ủng hộ thêm tiền tôi mừng lắm’
5 cách bảo vệ bạn khỏi căn bệnh phổi cực kỳ nguy hiểm