Một buổi sáng bình minh tại Châu Âu.
Trên một con đường nhỏ cách xa thành phố trung tâm,ệnHiệpƯớcChiếmHữbxh nha 2 một dãy núi cao lớn cùng với những con vóc gập ghềnh.Một nơi vắng vẻ,xung quanh toàn là cánh đồng bát ngát.Vậy mà ở tại đó lại xuất hiện một ngôi nhà nhỏ được thiết kế bằng màu trắng.Trước cửa nhà còn có một khu vườn toàn là trồng hoa hồng.
Người trong nhà có lẽ cũng đã thức giấc.
Ngay sau đó, người đó đã mở cửa ra trên tay còn cầm bình lớn đang chuẩn bị tưới cây.
-"Rầm"
Nhưng khi vừa mới mở cửa ra,thứ đập vào mắt người đó chính là người đàn ông đang đứng bên ngoài.
"Tịch Duy An!"
Tịch Duy An mỉm cười,hai tay đút vào túi quần, sắc mặt cũng có vài phần mệt mỏi vì những công việc mấy ngày qua.
"Tiểu Vân! Em chạy trốn đến đây sao?"
Nói rồi, Tịch Duy An không cần lời mời từ cô mà đã mở cửa cổng đi vào sân nhà.
Mộ Vân nhìn thấy Tịch Duy An vừa có chút vui mừng, nhưng cũng lo lắng.Vì nghĩ anh mang theo Tạ Thiên Duật đến đây.
Bờ môi cô run rẩy nhìn anh hỏi.
"Tại sao anh biết em ở đây?"
Tịch Duy An cười khẩy,ánh mắt lướt nhìn những bông hoa hồng mà cô đang trồng.
"Bốn năm trước, Chung Linh rời khỏi anh.Tự ý sang Mỹ không nói anh biết, nhưng kết quả anh cũng tìm ra được cô ấy.Vậy em nghĩ xem anh có thể tìm được em không?"
"Nhưng mà...."Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh sau lưng anh.Không phải giấu giếm chứ trong lòng cô thật sự có phần hụt hẫng.
Tạ Thiên Duật..... Em lại nhớ anh nữa rồi.
Tịch Duy An hiểu được ánh mắt tìm kiếm của cô.Anh khẽ lắc đầu.
"Cậu ta không có đi theo.Em bỏ đi đã làm một cú sốc rất lớn với Tạ Thiên Duật rồi,em còn mong cậu ta đi tìm kiếm em sao?"
Nghe anh nói,Mộ Vân giật nảy mình vội bước đến gần anh, sốt sắng hỏi.
"Thiên Duật xảy ra chuyện gì sao? Anh ấy có sao không?"
"Em lo cho Thiên Duật như vậy, tại sao còn trốn tránh.Cậu ta thật sự rất yêu em" Tịch Duy An cúi đầu nghiêm túc nói.
Lần này anh đến đây cũng muốn khuyên cô gái này về lại bên cạnh Tạ Thiên Duật.Dù sao Tạ Thiên Duật cũng là em trai của anh, là một người có nhiều điểm rất giống anh.Cũng bởi vì vậy mà anh sợ Tạ Thiên Duật sẽ giống anh mà không dám thẳng thắn giữ gìn tình yêu của mình.
Mộ Vân cũng chẳng rõ mình ở đây để làm gì,trông khi ngày nào cô cũng nhớ đến Tạ Thiên Duật như sắp phát điên.Từ ngày xa anh, cô cảm giác mình như đánh mất đi một nửa mạng sống.Cô không biết trốn tránh có phải là cách tốt nhất không, nhưng cô chỉ biết anh cần có một người xứng đáng hơn để ở bên cạnh anh.
Mộ Vân nhìn Tịch Duy An, sống mũi cay cay.
"Anh nghĩ em và anh ấy có tương lai không? Thân phận của anh ấy còn là .....
Nói đến đây cô chợt dừng lại, một chút xíu nữa thôi là cô để lộ thân phận thật sự của Tạ Thiên Duật với Tịch Duy An rồi.
Cô thật là ngu ngốc mà.
Tịch Duy An thở dài, thấy cô chỉ nó một nửa thì lại dừng,anh bèn bổ sung thêm câu sau.
"Em là đang lo, thân phận của Tạ Thiên Duật là cậu chủ nhà họ Tịch, nên em cảm thấy không xứng với cậu ta, đúng không?"
Mộ Vân giựt mình kinh ngạc.
"Anh....Anh biết rồi sao?"
Tịch Duy An cười khẽ, gật đầu.
"Từ lâu anh biết bố anh có một đứa con riêng,sau này gặp Tạ Thiên Duật lần đầu tiên anh đã nhận ra cậu ta chính là em trai cùng cha khác mẹ với anh".
"Duy An, anh không căm ghét bố anh có con riêng sao?"
Lần đầu tiên Mộ Vân thấy có một người biết bố mình có người phụ nữ khác bên ngoài còn có con riêng lại không hề phản ứng căm thù hay ghét bỏ gì, khiến cô cũng cảm thấy làm lạ.
Nhưng suy nghĩ vừa qua đi, cô lại chợt nhớ đến đứa con trai của Tịch Duy An.Vốn dĩ cô cũng chẳng biết mẹ của đứa trẻ đó là ai, nhưng bây giờ anh cưới Chung Linh, thì cũng giống như anh cũng có một đứa con riêng trong khi đã
có vợ.
Chẳng lẽ đây là gen di truyền của nhà họ Tịch.Có nghĩa là Tạ Thiên Duật cũng sẽ giống như bố và anh trai của anh, đã kết hôn nhưng lại xuất hiện một đứa con riêng.Như vậy cô có thể chấp nhận được người đàn ông như vậy không?
"Căm ghét để được gì.Trông khi Tạ Thiên Duật bất hạnh hơn anh nhiều".
Tịch Duy An nói rồi, cúi người xuống ngắm nhìn cành hoa hồng đỏ rực.
Hình bóng Chung Linh lại tiếp tục xuất hiện trong đầu anh.Cô như một đóa hoa hồng, luôn biết cách để quyến rũ anh.Chỉ mới đi chưa đầy một tuần, mà anh cảm thấy như mình đã xa cô mấy năm.
Có lẽ người may mắn chính là anh.Đã có lần anh lo lắng vì cô sẽ không bao giờ yêu anh, kiểu đàn ông cô thích có thể sẽ là Hoắc Thiếu Tiên.
Anh biết cách dụ dỗ phụ nữ, nhưng lại không hiểu tâm tư của họ.Trong chuyện tình cảm,anh luôn lấy địa vị của mình gây ra sức ép cho họ, muốn những người phụ nữ mà anh để ý phải phục tùng theo mệnh lệnh của anh.
Nhưng cho đến khi gặp Chung Linh,anh lại muốn mình làm theo ý cô, muốn chiều chuộng cô, muốn làm cho cô được vui vẻ khi ở bên cạnh anh.