Truyện Kiều Nữ Lâm Gia_ket qua bong da vleague 2023

Mặt trời vừa lên,ệnKiềuNữLâket qua bong da vleague 2023 ánh sáng nhẹ nhàng dần dần lộ ra từ phía đông, dịu dàng soi rọi nhân gian, chiếu sáng giọt sương lóng lánh trên đầu cành, hòa với tiếng chim hót vang trong rừng, tạo nên cảnh tượng vô cùng hài hòa.

Đến giờ Mẹo, người trong Lâm phủ đều lục tục dậy, nữ đầu bếp nấu cơm, nô bộc quét dọn đình viện, bọn thị nữ hoặc nuôi chim tước, hoặc ủi quần áo, ai có chức nấy, ai làm chuyện đó.

Khói bếp từ phòng bếp lượn lờ bay lên, hòa với ánh mặt trời yên tĩnh trang nhã, làm cho người ta cảm thấy tâm bình khí hòa, tâm thần sảng khoái.

Cả Lâm phủ giống như trẻ nít thức tỉnh sau cả đêm ngủ say, khắp nơi đều hiện ra sức sống tốt đẹp, sự phấn chấn và hăng hái.

Trên con đường mòn sáng bóng do đá vụn trải lên, có một con ngỗng trắng mập mạp đang đi nghênh ngang, bộ lông tuyết trắng, miệng và lòng bàn chân lại giống như hồng ngọc, rất là đáng yêu. Nó nghễnh cao đầu, vẻ mặt ngạo mạn, bước đi thong dong, vừa đi, vừa phát ra tiếng kêu quát quát, âm điệu trịnh trọng.

Bên cạnh ngỗng trắng là một tiểu cô nương khoảng ba bốn tuổi, trên đầu có hai bím tóc nhỏ, gương mặt tươi cười, ngây thơ và sung sướng.

Tiểu cô nương rất hiền hoà, ngỗng trắng thì có dáng điệu ngông nghênh, một bé gái, và một con ngỗng trắng lớn, thật là thú vị.

"Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chậm một chút!" Sau lưng tiểu cô nương vang lên âm thanh năn nỉ, hai nha đầu đi như chạy, sắc mặt gấp gáp.

Tiểu cô nương cười hì hì quay đầu lại, khoát khoát tay với hai nàng ấy, "Đại Bạch không thích hai người, đừng tới đây."

Âm thanh non nớt, mềm mại dịu dàng, rất dễ nghe, rất êm tai, nhưng hai nha đầu nghe bé nói như vậy, lại thật không dám đuổi theo bé, chỉ dám đi theo sau bé xa xa.

Phía trước là một hồ nước gợn dập dềnh, trên hồ có cây cầu cong bằng đá, bên hồ có tảng đá xanh, lan can cẩm thạch, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

diễn-đàn-(Lê)-Quý -Đôn

Trên cầu có một người đi tới, tóc quấn khăn xanh, mặc áo dài màu xanh nhạt, xa xa nhìn thật giống một thiếu niên lang đẹp trai. Nếu đến gần nhìn kỹ, sẽ phát hiện màu da của nàng vô cùng trắng nõn nhẵn nhụi, ngũ quan vô cùng tinh xảo mỹ lệ, thanh nhã tuấn dật, dáng người cao cao, dung mạo phong độ, thật là thiếu nữ tuyệt sắc.

"A Thấm, chào buổi sáng!" Người nọ cười dài, mặt mày hớn hở, "Đại Bạch, cũng chào buổi sáng!"

Ngỗng trắng ngạo mạn không ai bì nổi dừng bước lại nghiêm nghị kêu hai tiếng, giống như đang chào hỏi với người nọ, Lâm Thấm lại xoay đầu nhỏ dò xét nàng cẩn thận, một lát sau, lại lộ ra vẻ mặt như người lớn, còn trách: "Tỷ tỷ lại bướng bỉnh."

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Đàm chớp qua vẻ kinh ngạc, ngồi xổm người xuống, có chút hăng hái hỏi tiểu muội muội của mình, "A Thấm, tỷ tỷ và đại ca là long phượng thai, dáng dấp giống nhau, quần áo ăn mặc cũng giống đại ca như đúc, muội làm sao nhìn ra được? A Thấm rất lợi hại, thật tinh mắt."

Mặt Lâm Thấm lộ vẻ đắc ý, chỉ chỉ mặt của A Đàm, "Tỷ tỷ cười giống như mùa xuân, đại ca thì cười giống như......" Bé nghiêm túc suy nghĩ một lát, hơi do dự nói: "Đại ca, thì cười giống như mùa thu....." Giọng nói vô cùng không xác định.

Mặt mày Lâm Đàm cong cong, "Tỷ tỷ cười thật ấm áp, đại ca thì hơi lạnh lùng, có đúng hay không?"

"Tóm lại không giống nhau." Lâm Thấm làm cái mặt quỷ với tỷ tỷ.

"A Thấm nhà ta thật có học vấn, cái từ ‘tóm lại’ này dùng cực đúng, cực kỳ sát!" Lâm Đàm đưa ra ngón tay cái, khen ngợi muội muội.

Lâm Thấm hả hê ngẩng đầu nhỏ lên.

Lúc này vẻ mặt tư thái của Lâm Thấm và Đại Bạch bên người bé rất có vài phần tương tự, đảo mắt nhìn quanh mọi nơi.

Lâm Đàm cưng chìu cười, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, "Sao hôm nay A Thấm dậy sớm vậy? Có ngủ đủ không?" Lâm Thấm cười hì hì, "Ngủ đủ. Nương bảo hôm nay có thân thích tới, muội chơi với Đại Bạch trước, chờ thân thích tới, liền tới chơi với thân thích." Lâm Đàm mỉm cười, "Tiểu A Thấm cái này nhà ta còn chưa đến bốn tuổi, lại suy nghĩ chu đáo quá." Lâm Thấm vui vẻ, "Chứ sao."

Mặt trời mọc lên từ phía đông, tỏa sáng khắp nơi, chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé trắng như tuyết của Lâm Thấm càng phát ra óng ánh trong suốt.

diễn.đàn-(Lê)-Quý.Đôn

Hai nha đầu vẫn luôn đi xa xa đằng sau giống như xem đến cứu tinh, vội vàng tới, "Xin thỉnh an đại tiểu thư, thỉnh an nhị tiểu thư." Lâm Đàm đứng lên, khẽ cau mày, "Nhan Tại, Ứng Cai, sao hai ngươi lại cách xa nhị tiểu thư vậy? Phía trước chính là hồ nước, Đại Bạch thích bơi, nhị tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu đi theo xuống nước, thì sao đây?" Nói đến sau, liền nhìn hồ nước cách đó không xa một chốc, giọng nói dần dần nghiêm nghị.

Hai nha đầu vội quỳ xuống, nha đầu tên Nhan Tại hết sức giải thích, "Nhị tiểu thư nói Đại Bạch không thích hai ta, không cho hai ta áp sát quá gần, nô tỳ không dám trái ý nhị tiểu thư." Nha đầu tên Ứng Cai lại ngoan ngoãn cúi đầu, "Tạ đại tiểu thư dạy dỗ, nô tỳ biết sai, lát nữa liền đến chỗ Tần ma ma nhận đòn."

Ngỗng trắng thấy hai nha đầu tới đây, liền kêu gào quát quát, duỗi dài cổ, muốn cắn chân Nhan Tại, Nhan Tại bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, run run trốn về sau, "Ngươi đừng cắn ta, ngươi đừng cắn ta...." Lâm Thấm mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khiển trách, "Đại Bạch, ngươi đừng cắn người tùm lum!" Còn tức giận đánh ngỗng trắng.

Ngỗng trắng lại rất không nghe lời, cố chấp muốn cắn tiếp.

"Đại Bạch sao ngươi lại thế?" Lâm Thấm giận đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, "Ngươi không nghe lời nữa, ta liền không cho ngươi bơi, biết không?"