Xổ số 88

Tin thể thao 24H Truyện Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử_ket qua ngoai hang anh hom nay

Truyện Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử_ket qua ngoai hang anh hom nay

Diêu Minh Cẩn mỉm cười mãn nguyện,ệnSauKhiTrọngSinhNàngLàSủngPhiCủaThếTửket qua ngoai hang anh hom nay âu yếm hôn lên môi nàng, nhìn nàng chìm vào giấc ngủ.

Hắn đã toại nguyện, vô cùng mãn nguyện.

Mặc dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc hắn lại vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không nỡ chìm vào giấc ngủ.

Làn da trắng nõn của thê tử in hằn những dấu vết đậm nhạt, đều là do hắn quá hưng phấn khi nãy lưu lại, cộng thêm mồ hôi hơi dính trên người nàng.

Trong lòng Diêu Minh Cẩn tràn ngập hạnh phúc, hắng mắt không rời nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thê tử, một lúc lâu sau, hắn mới mặc quần áo đứng dậy, đi ra cửa, gọi thị nữ đang canh giữ bên ngoài mang nước nóng vào.

Hắn nhẹ nhàng và kiên nhẫn lau mồ hôi trên người Dương Vũ Phi, giúp nàng sảng khoái hơn, ánh mắt rơi vào đôi chân thon thả của nàng, do dự một chút, rồi lấy thuốc mỡ bôi lên những vết thương do chàng lỡ tay gây ra, giảm bớt đau đớn cho nàng.

Làm xong những việc này, Diêu Minh Cẩn mặc cho thê tử bộ y phục ngủ sạch sẽ, rồi ôm nàng ngủ thiếp đi trong sự mãn nguyện.

Dương Vũ Phi cảm thấy mình có một giấc mơ rất đẹp, trong mơ nàng và Diêu Minh Cẩn có những đứa con thông minh đáng yêu, ca ca của nàng cũng được tìm thấy, mẫu thân của nàng không còn oán hận nữa, rất nhanh sẽ ly hôn với cha nàng, sống một cuộc sống thoải mái tự tại.

Nàng ngủ rất lâu, hôm sau tỉnh dậy thì trời đã quá trưa.

Khoảnh khắc mở mắt ra, đầu óc nàng có chút chóng mặt, nhưng cơn đau nhức toàn thân nhắc nhở nàng rằng, hôm qua là ngày nàng và Diêu Minh Cẩn thành thân.

Hai người vô tư vui vẻ đến tận nửa đêm.

Lý trí trở lại, Dương Vũ Phi lập tức bật dậy như cá chép lộn mình, vừa đẩy Diêu Minh Cẩn vừa luống cuống mặc quần áo.

"Mau dậy thôi, hôm nay phải đi gặp cha chàng, kính trà cho người."

Trong lòng nàng vô cùng lo lắng, ngày thứ hai sau khi gả đến mà ngủ đến tận trưa, chưa đi kính trà cho cha mẹ chồng, thật là thất lễ, không biết Trấn Nam Vương có cho rằng nàng bất kính hay không.

Diêu Minh Cẩn mở mắt ngái ngủ, vừa ngáp vừa ôm eo nàng, lười biếng nói: "Trấn Nam vương phủ không có nhiều quy củ như vậy, nương tử, ngủ thêm một chút nữa đi."

Dương Vũ Phi thẳng tay nhéo vào eo rắn chắc của hắn: "A Cẩn, mau dậy thôi, phải đi kính trà, cha chàng chắc đang đợi."

Nàng hơi sốt ruột, trong lòng cũng có chút giận dỗi, lại nhéo vào cổ tay hắn một cái, cơn đau nhói khiến cơn buồn ngủ của Diêu Minh Cẩn bay biến, hắn lập tức tỉnh táo lại.

"Nương tử, nhẹ tay một chút."

Dương Vũ Phi tay chân mềm nhũn, lúc mặc quần áo còn không buông tay ra được, tiếp tục trách móc hắn: "Đều tại chàng, hôm qua như chưa từng ăn thịt vậy, cứ làm mãi không thôi, hôm nay dậy muộn như vậy, thiếp không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa."



Hy vọng cha chồng sẽ không vì thế mà nghĩ nàng là hồ ly tinh, quá thất lễ.

Diêu Minh Cẩn thấy nàng lo lắng đến mức sắp khóc, cũng không trêu chọc nàng nữa, an ủi nàng: "Nương tử, đừng căng thẳng như vậy, cha ta thật sự không phải người khó tính, người có thể hiểu cho chúng ta vừa mới kết hôn. Ai mà chẳng từng trẻ tuổi hăng hái, đúng không?"

Dương Vũ Phi không nghe lời hắn nói, nàng mặc xong quần áo, lập tức cho Đỗ Quyên và Bách Linh đang đứng bên ngoài vào trong, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

访客,请您发表评论:

© 2025. sitemap