Vào buổi tối mùa hè nhàm chán,ệnVánĐãĐóngThuyềlich thi đấu bóng đá anh tiếng ve kêu khiến người ta vừa phiền lòng vừa buồn tẻ.
Giang Hành Chu buông bút xuống, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc rẽ vào toilet bên cạnh, mở vòi nước, tát nước lên mặt, nước lạnh khiến anh thoải mái hơn không ít.
Tiếng cửa phòng phía sau nhẹ nhàng mở ra, có người đi tới chào hỏi anh, “Giáo sư Giang.”
Giang Hành Chu nhìn thoáng qua trong gương, gật gật đầu, “Giáo sư Cao.”
“Sao còn chưa tan làm.” Giáo sư Cao đi tới bên cạnh anh, vặn vòi nước rửa tay, cười nói, “Ngày mai là thứ bảy, ngâm mình trong trường làm gì.”
Giang Hành Chu rút khăn giấy lau mặt, “Bây giờ về đây.”
Giáo sư Cao rửa tay, hai tay búng búng về phía hai bên người, vệt nước văng lên mặt Giang Hành Chu, Giang Hành Chu nhắm mắt lại, dùng khăn giấy lau sạch sẽ lần nữa.
“Chàng trai trẻ,” giáo sư Cao vỗ vai anh, “Hoạt động nhiều một chút.”
Giang Hành Chu cảm nhận độ ẩm trên tay hắn từ áo sơ mi của mình thấm vào da, khiến anh cực kỳ không thoải mái.
“Ừm.” Giang Hành Chu từ trong cổ họng miễn cưỡng tràn ra một từ.
Anh đứng trước gương, chờ quần áo khô hẳn, mới xoay người rời đi.
Mọi người trong văn phòng đều đi hết, Giang Hành Chu thu dọn đồ đạc của mình, khóa cửa văn phòng, vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại.
“Xin lỗi, số máy quý khách hiện đang…”
Vẫn là âm thanh nhắc nhở như trước, Giang Hành Chu thở dài, đổi số khác, số này rất nhanh đã bắt máy.
“Giáo sư Giang.”
Giang Hành Chu cúi đầu xuống lầu, nói, “Nhạc Nhạc còn đang thu âm?”
“Không có,” giọng nói trợ lý Tiểu Dư rất nhỏ, “Đang nghỉ ngơi.”
“Đưa điện thoại cho Nhạc Nhạc, tôi muốn nói mấy câu với em ấy.”
“Ờ?” Tiểu Dư nghe có vẻ vô cùng khó xử, “Anh Nhạc… Vẫn chưa hết giận, giáo sư Giang, chuyện này… Đừng làm tôi khó xử.”
Giọng điệu này của Tiểu Dư Giang Hành Chu nghe vào trong tai, anh rõ tính tình Nghê Nhạc nhất, anh cũng không làm khó Tiểu Dư, nói, “Đưa địa chỉ của hai người cho tôi.”
“Được được được.” Tiểu Dư vô cùng tán thành đề nghị này, cúp điện thoại liền gửi hết địa chỉ ghi hình, khách sạn.
Giang Hành Chu ngồi vào trong xe, muốn trực tiếp ra sân bay, suy nghĩ một chút vẫn là rẽ vào trung tâm mua sắm gần nhất, mua một chiếc áo sơ mi mới thay, lúc này mới đi thẳng tới sân bay.
Vé máy bay đến thành phố Y chỉ còn lại mười một giờ rưỡi tối, Giang Hành Chu ngồi trong phòng chờ vừa chuẩn bị bài học vừa liên lạc với Tiểu Dư.
Khi lên máy bay, Tiểu Dư nói với anh, chương trình tạp kỹ xong, bọn họ chuẩn bị trở về khách sạn.
Thời gian bay hơn một tiếng đồng hồ, đến thành phố Y đã rạng sáng, nửa đêm không khí sảng khoái khác hẳn, không biết là sắp gặp Nghê Nhạc hay là thế nào, Giang Hành Chu trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
“Có cửa hàng bán hoa nào mở cửa không?” Giang Hành Chu lên taxi, hỏi tài xế.
Tài xế vui vẻ, “Thời gian này cũng không có cửa hàng bán hoa nào mở cửa, chậm nhất cũng phải đợi đến bảy giờ sáng.”
Giang Hành Chu không đợi được trễ như vậy, anh đến gần lưng ghế, nói, “Trực tiếp đến khách sạn đi.”
Tiểu Dư đợi ở trước cửa khách sạn, ngáp liên tục, nhìn thấy xe taxi dừng ở cửa, lúc này cậu ta mới lấy tinh thần tiến lại gần mở cửa, “Giáo sư Giang.”
“Vất vả cho cậu rồi.” Giang Hành Chu xuống xe, “Nhạc Nhạc ngủ chưa?”
“Chắc là chưa.” Tiểu Dư dẫn anh đi vào trong khách sạn, “Anh cũng biết, anh Nhạc thích chơi game, mỗi ngày đều phải chơi đến hết trận mới chịu đi ngủ.”
Giang Hành Chu hơi nhíu mày, đã hơn hai giờ sáng.
“Sáng mai mấy giờ?” Giang Hành Chu hỏi.
“Sáng mai không có lịch trình, buổi trưa mới tiếp tục ghi hình,” Tiểu Dư ấn thang máy, “Đại khái nửa ngày là kết thúc, buổi tối có thể trở về thành phố W.”
Tiểu Dư dẫn anh đến cửa phòng, dùng thẻ phụ mở cửa, sợ bị trách cứ, Tiểu Dư giống như cơn gió chuồn đi.