"Reng...reng...reng..."
- Alo. Là mày hả Chi?ệnPhốMâbxhbd anh- Dậy đi bạn Diệu Anh của tôi ơi, ngủ gì tầm này nữa.- Vâng, tao đã nghe rồi ạ.
Tôi dồn chút sức lực yếu ớt của mình mà nhấn mạnh từng chữ như muốn nói rằng: tao đã nghe rồi, nghe rất rõ. Tôi lờ mờ mở mắt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Cũng chẳng cần nhìn vào số điện thoại gọi đến, tôi thừa biết rằng đây là con bé bạn thân của tôi. Lướt ánh mắt mơ màng qua đồng hồ trên góc điện thoại, tôi có chút bối rối thoáng qua:
- Đúng là đêm qua tao có nói là mày nhớ gọi tao sớm hơn mọi ngày một chút vì tuần này tao phải trực nhật. Nhưng tao không nghĩ là mày gọi tao tận những bốn giờ rưỡi sáng cơ đấy ạ. - Thì mày có nói giờ cụ thể đâu mà tao biết. Thôi kệ, mày dậy đi. Tí nữa tao video call lại mà mày vẫn chưa tỉnh là lên lớp mày xong với tao đấy.- Dạ vâng, em biết rồi, thưa tổ trưởng.
Có thể nói rằng tôi và cô bạn thân tên Chi này trái ngược hoàn toàn nhau về khoản giờ giấc. Tôi là một đứa rất thường xuyên thức khuya và ngủ quá giờ, trong khi đó bạn thân tôi lại là một cô nàng "chim sâu dậy sớm" điển hình, ngủ cũng sớm mà dậy cũng sớm.
Thực ra vì thói quen "cú đêm" của mình mà hồi đầu năm học, tôi suýt bị ngồi vào sổ sao đỏ tận mấy lần. Cũng may lúc đó tôi còn nhanh chân, chứ không là lại bấm nút tự hủy rồi. Dạo ấy, đến cả Chi cũng phải cảm thấy bất lực với tình trạng này. Nếu cứ để tiếp diễn thì việc tôi bị ghi tên và hạ hạnh kiểm học kì cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thế cho nên tôi đành nhờ bạn Quỳnh Chi thân thương của tôi gọi đến máy của tôi hai lần vào mỗi buổi sáng. Đương nhiên là nhờ vả với một mức giá hợp lý (thực ra thì tôi cũng hay chở con bé này đi ăn nên nó cũng vui vẻ mà đồng ý).
Tôi bật dậy. Toàn thân như cảm nhận được cái lạnh buốt của mùa đông sớm đã bao phủ hoàn toàn lên thành phố xinh đẹp này rồi. Đà Lạt của tháng 11 là những cơn gió se lạnh từ sáng sớm, và đôi khi cũng là những màn sương mù trắng xóa cùng với bầu không khí vừa khô, vừa lạnh, vừa buốt.
Thú thật nhé. Đến tận giờ phút này tôi vẫn không hiểu tại sao lại có những người có thể dậy sớm được trong tiết trời chỉ hơn 10 độ C ấy (mà cô bạn thân của tôi là một ví dụ điển hình). Tầm này thì tôi chỉ có cuộn tròn trong chiếc chăn bông mềm mại kia mà chìm vào giấc mộng. Cơ mà vì còn công việc trực nhật ở trước mắt, tôi đành phải gắng gượng mà tỉnh dậy. Nếu không, chuyện tôi bị hạ hạnh kiểm tuần là có thật đấy.
Sau một hồi vật lộn với cơn buồn ngủ, cuối cùng tôi cũng đã đến trường đúng giờ dự kiến. Tôi chỉ mới bước vào lớp được mấy bước chân, bỗng có một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau:- Hôm nay đến sớm đấy.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để tôi nhận ra được vẻ bất ngờ của Chi, và...cả một chút sự đùa cợt ẩn ý trong câu nói?- Khịa ít thôi. Cút hộ cho bố mày đi trực nhật.- Khịa gì đâu. Tao chỉ muốn khen mày một chút thôi mà. - Nghe rồi. Cảm ơn mày nhiều ạ.- Nhớ kêu thằng ngồi cạnh mày xuống trực chung luôn kìa. Trực trường hôm nay là hai tụi mày, thêm con Thảo Ly với thằng Thành. Hai đứa nó chưa đến, hai tụi mày cứ xuống trước đi.- Ừm.
Tôi gật đầu một cái nhẹ rồi đi xuống chỗ ngồi kế cuối lớp quen thuộc của mình để cất cặp. Sĩ số lớp tôi là 49, tức là sẽ có một người bị thừa ra, và đó là Chi. Cô bạn thân ngồi một mình ở cuối lớp, bàn dưới của tôi và Bình An - bạn cùng bàn của tôi.
Nhắc đến Bình An, cậu bạn này thì cậu ấy là một người bí ẩn nhất nhì trong lớp tôi theo lời đánh giá của mọi người.
Vốn dĩ tính cách của cả hai đã trầm lặng và khép kín sẵn nên khi không cần thiết, chúng tôi còn chẳng buồn nói chuyện với nhau như những cặp bạn cùng bàn khác, cứ ai làm việc nấy mà chẳng bận tâm gì đến nhau cả. Hơn nữa, trường tôi cứ mỗi năm lại xáo trộn lại lớp một lần. Vì thế, năm nay là năm đầu tiên tôi học chung với Bình An (còn với Chi thì đã hai năm liền chúng tôi may mắn được học chung với nhau).
Nhưng dẫu sao, vì nhiệm vụ chung mà tôi vẫn đành lòng đi xuống chiếc bàn kế cuối thân thuộc, nhắc An đi trực nhật:- Ê An, mày xuống trực sân với tao.