Ta và Tạ Trạc đánh nhau một trận trên núi Bất Chu,ệnHòbóng đá cá cược sau khi đánh đến nỗi quả núi kia lại lệch ba phân, cuối cùng Tây Vương Mẫu cũng đồng ý cho bọn ta ly hôn.
“Mẹ nó! Ta chịu! Hết! Nổi! Rồi!“
Lúc tỉ muội chí cốt Mông Mông hỏi ta, sao ta với Tạ Trạc lại cãi nhau um sùm thế, cuối cùng ta cũng không nhịn nổi nữa, buột miệng chửi thề:
“Mâm cơm đó mẹ nó ta phải cho ớt vào!“
Mông Mông há hốc miệng nhìn ta, nhíu chặt đôi lông mày khẽ nhếch môi nhìn khá giống đã ngu luôn rồi, mà hình như là nghe đến ngu thật…
“Hả?” Sau nửa ngày nàng ta mới dồn nén để phun ra được hai chữ “Vậy thôi?”
“Vậy thôi!?” Ta tức muốn phát điên “Cái gì mà vậy thôi? Năm trăm năm nay, chỉ cần ở dưới mí mắt của Tạ Trạc, hắn không ăn cay, ta có từng ăn một miếng đồ cay nào chưa? Hắn không uống rượu, ta được uống ngụm rượu nào chưa? Trong khoảng thời gian đó, mấy thứ trong phủ nhạt nhẽo không bằng đi ăn phân luôn! Năm trăm năm! Ta nhịn năm trăm năm rồi! Ta chỉ muốn ăn một miếng đồ cay trước mặt hắn! Như thế quá đáng lắm hả?”
Mông Mông một lời khó nói hết nhìn ta: “Đã là người thành tiên cả rồi, vẫn mê ăn uống ghê gớm thế… Mà có thèm quá thì ngươi cứ lén ăn không phải là hết chuyện rồi sao?”
Ta khinh khỉnh liếc Mông Mông một cái: “ Tạ Trạc Tạ Huyền Thanh hắn là ai ngươi quên mất rồi à?”
Mông Mông nín lặng.
Nói cho chính xác, nam nhân họ Tạ tên Trạc tự Huyền Thanh đó, hắn không phải người, hắn cũng không phải tiên, hắn là yêu.
Đại yêu của Bắc Hoang Hải Ngoại trong truyền thuyết.
Cho dù đã thành thân năm trăm năm ta vẫn chưa rõ nguyên thần của hắn là thứ gì, nhưng ta biết rất rõ một việc, năm đó khi ta và hắn thành thân, dùng mắt thường nhìn cũng thấy được các vị thần tiên trên Côn Luân đều phản đối.
Mọi người gặp ta đều đồng loạt hỏi một câu “Ngươi biết hắn là ai không?”
Ta không biết, trên Côn Luân này cũng chẳng ai biết, nhưng mọi người đều biết hắn rất nguy hiểm, yêu lực và sự thần bí của hắn khiến Tây Vương Mẫu cũng có chút kiêng dè.
“Hắn là một quản ngục! Một cơn ác mộng! Một đại sư múa rối!”
“Còn ta thì là tù nhân! Là con rối của hắn!” Trong lòng ta chất chứa một đống căm phẫn và oán hận: “Mấy năm nay, cho dù ta thừa dịp hắn không có mặt lén uống một ngụm rượu, thì cách vài hôm đợi đến khi hắn ta quay lại, hắn vừa bước đến trước cửa nhà đã ngửi thấy mùi! Mũi quái gì còn thính hơn Ngao Thiên Khuyển! Mỗi lần bị hắn bắt được, sẽ không tránh khỏi bị giáo huấn và trách mắng một trận, ta cũng đường đường là một thần tiên, ta không cần mặt mũi nữa sao?”
Mông Mông không dám lên tiếng, im lặng nhìn ta.
“Nếu chỉ riêng việc ăn uống thì thôi không nói làm gì, nhưng một khi hắn ở trong phủ, bình thường ta mặc gì, đi đâu, gặp ai, đều phải thông qua sự đồng ý của hắn. Thành thân một, hai trăm năm ta còn nhịn nổi, năm trăm năm rồi! Vẫn như thế! Sau này thành ra hàng ngàn hàng vạn năm, chẳng lẽ ta cứ phải sống như thế này?”
Mông Mông đáp lại: “Như vậy đúng là không ổn.”
“Quá đáng nhất là khi ta đi tuần sát trong doanh trại, hắn cứ cách dăm bữa nửa tháng lại đến thăm dò tra xét, tháng trước ta đang luyện binh trong quân doanh, có đánh mấy chiêu với một tên lính mới, chỉ mấy chiêu! Bị hắn ta nhìn thấy, kết quả răng của tên lính mới thiếu chút nữa bị hắn đánh rớt, còn mượn cớ gì mà giúp ta luyện binh… Đến mức ta bị mấy lão tướng trong doanh trại cười nhạo, còn mấy tên lính mới lại tránh ta như tránh tà, sao ta làm việc được nữa hả?”
Ta càng nghĩ càng tức tối: ”Hắn là một tên cuồng kiểm soát! Ta nhất định phải hòa ly với hắn! Nhất định phải hòa ly!”
Ta vừa dứt lời, Mông Mông đang ăn trái cây bỗng nhìn về phía sau ta, há nửa miệng, mặc kệ trái mận trên tay rơi xuống đất.
Ta thuận theo ánh mắt của nàng quay người nhìn về phía sau.
Tạ Trạc, nhân vật chính trong câu chuyện của ta đang đứng sau lưng ta, còn mặc một thân hắc y trước nay chưa từng thay đổi, dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ sắc lẹm như dao nhìn về hướng ta.
“Phục Cửu Hạ” Hắn gọi cả tên cả họ của ta.
Ta kìm nén cảm xúc, đáp lễ sự lạnh lùng như dời núi lấp biển của hắn.
“Hử?”
"Đến điện Nguyệt Lão" Hắn chậm rãi nói ra hai chữ "Hoà ly."
Cầu còn không được!
Ta cùng hắn đi tới Nguyệt Lão Điện, không ai nói thêm lời nào, Nguyệt Lão đã trốn mất dạng, chỉ phái một tiểu đồng tử bị dọa thành con chim cút đi ra.
Đồng tử đưa một cái khay, trên khay để một cây kéo màu xanh.
"Đây là... kéo xanh cắt đứt nhân duyên, cắt đứt rồi, sẽ không thể nối lại được nữa, hai vị thượng tiên... có muốn... suy nghĩ lại hay không?"
Ta bước đến trước mặt đồng tử, giơ tay cầm cây kéo màu xanh lên.
Trong khoảnh khắc ta cầm kéo lên, sợi dây nhân duyên màu đỏ được buộc trên cổ tay ta từ từ lộ ra.
Ta quay đầu nhìn về phía Tạ Trạc, hắn cũng đang nhìn ta, con ngươi đen láy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng hình như lại tối hơn vài phần so với ngày thường, tại nơi sâu nhất trong con ngươi ấy phản chiếu hình bóng của ta dường như đang run rẩy.
Cây tương tư chọc trời bị gió thổi qua vang lên tiếng xào xạc, dây tơ hồng của ta và hắn cũng theo gió chập chờn.
Năm trăm năm trước, cũng ở chỗ này, ta và hắn đâm rách lòng bàn tay của mình, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát, huyết mạch hòa hợp, biến thành dây nhân duyên quấn quanh cổ tay đối phương, có ý biểu thị từ nay về sau vĩnh viễn bên nhau không xa rời...
Mà hôm nay...
Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc, môi giật giật, rốt cuộc nói ra một câu:
"Mâm cơm đó, ta muốn thêm ớt vào."
"Thêm ớt vào không được phép ăn." Hắn đáp lại cũng rất nhanh.
Ta mím môi mím lợi nuốt xuống đống lửa giận quen thuộc đang bừng cháy trong lòng.
"Ngươi không quản được ta nữa rồi."
"Xoẹt" một tiếng, ta dùng cây kéo màu xanh, không mất chút sức cắt đứt dây tơ hồng quấn trên cổ tay bọn ta.
Gió vừa thổi qua, sợi dây tơ quấn quanh cổ tay năm trăm năm tan biến vào hư vô.
Tạ Trạc rũ mắt xuống nhìn về phía cổ tay ta.
Gương mặt của hắn vốn lạnh lùng, duy chỉ có lông mi như lông vũ trên đôi mắt, lúc này bị ánh mặt trời chiếu vào hằn lên một cái bóng mờ, lại ngay lúc sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, đã làm tôn lên tâm trạng có lẽ chứa chút cô độc và thê lương của hắn.
Dĩ nhiên hắn nên có chút không vui.