Truyện Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng_kết quả bóng đá romania hôm nay
时间:2010-12-5 17:23:32 作者:Cúp C1 来源:Nhận Định Bóng Đá 查看: 评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng_kết quả bóng đá romania hôm nay“Hôm nay tăng ca,ệnNămthứCủaHaiVợChồkết quả bóng đá romania hôm nay tối không cần chờ.”
“Ừa.”
“Rảnh đi một chuyến tới tiệm giặt là đi.”
“Không phải lấy quần áo về rồi sao?’
“Nhân viên cửa hàng lấy nhầm đồ.”
“Ờ. Lấy nhầm chỗ nào?”
“Ngăn tủ thứ hai, túi giấy màu xanh lam.”
“Ờ. Biết rồi.”
“… Anh đang làm gì đấy?”
“Ờ… . Hả?” Tôi khó khăn dứt khỏi cuộc đối thoại nhàm chán, nhìn hắn, lại nhìn tay mình. Tảng sáng là thời gian bận rộn nhất, cách giờ làm chỉ còn 40 phút, tôi rề rà ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm vào tay của mình, đồng thời giữ nguyên động tác ấy đã được tròn 10 phút.
“Không có gì, móng tay dài quá.”
Mạnh Tiểu Viên nhìn tôi một cái, không nói gì, lục lọi trong ngăn kéo, ném ra một chiếc bấm móng tay, sau đó tiếp tục bận rộn chuẩn bị đi làm. Tôi yên lặng rút một tờ giấy ăn từ trong hộp khăn giấy đầu giường ra, đệm ở trên đùi rồi cắt móng tay ‘tanh tách’, cái chăn dưới mông vẫn còn hơi ấm của hai người, lòng thì lành lạnh.
Mạnh Tiểu Viên lộn nhộn trong nhà một vòng, lúc trở lại phòng ngủ thì quần áo mũ nón đã chỉnh tề, tinh thần sáng láng. Túi tài liệu, chìa khóa xe, ví tiền… Hắn kiểm tra hết mỗi một đồ vật bắt buộc cần có rồi mới đưa mắt lại nhìn tôi. Tôi nhận thấy cái nhìn lom lom của hắn – chắc chắn bây giờ hắn đang nhíu mày – cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục bấm móng tay. Cuối cùng, Mạnh Tiểu Viên không nói gì nữa, đi về phía huyền quan (*): “Đi thôi.”
(*) huyền quan: trong phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua, là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách ‘nghỉ’ chân trước khi vào phòng chính.
“Còn quên gì không?”
“Ừm, không có.” Hắn lại kiểm tra thêm lần nữa, “Túi tài liệu, ví tiền, chìa khóa xe, điện thoại di động… Đủ rồi đi.”
Tôi mài đầu móng tay được cắt đến sáng bóng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chắc chứ?”
“Ừ. Bye. Cẩn thận đi muộn.”
Tôi há hốc miệng, thoáng giây ấy bỗng muốn níu hắn lại nhắc hắn đã quên cái hôn sáng trước khi ra cửa, nụ hôn mà đã quên bao lâu rồi ngay cả tôi cũng không nhớ được. Nhưng chưa kịp nói gì thì Mạnh Tiểu Viên đã đi thẳng.