“Vân tiền bối,ệnPhiĐiểnHìnhDụcVọngCầket qua bong đá ý” Tễ Trích Tinh thanh âm ôn hòa, “ Đồ vật quý giá như vậy, Trích Tinh hổ thẹn không dám nhận.”
Phân Thần chân quân một thân đạm mạc trước mắt hắn, tóc bạc tựa hình thành từ sương tuyết, sống lưng thẳng thắn như trúc, cả người băng lãnh lãnh, duy chỉ có một đôi hắc đồng trầm dính chút trần khí.
Cặp mắt đen kia chiếu ra ảnh ngược Tễ Trích Tinh hơi mỉm cười —— kỳ thực thiếu niên cực kỳ đẹp, khí phách hăng hái, tiên y trường cẩm, như là người trong mộng mà các thiếu nữ vẫn luôn mơ tới.
Nhưng ánh mắt Vân Sơ vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
“Không sao.” Vân Sơ nói, “Tháng sau là đại điển kết đạo lữ, ngươi mau chóng tu luyện đến Kim Đan, nếu không muốn làm mất mặt mũi tông môn.”
Tễ Trích Tinh dường như chưa nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của hắn, phảng phất những lời này bất quá là do tâm tình u uất nhưng vẫn có chút nhu tình, chỉ khẽ gật đầu.
Mà Đường Hòe Mộng xuyên qua đình lạc tuyết dài, đi đến, lại bị gió cuốn bay khấu che mặt, thấy bộ dáng mỉm cười của Tễ Trích Tinh trước mặt sư phụ hắn.
Thiếu niên quả thực ngoan đến không thể làm gì được.
Đôi môi đỏ tươi hơi hướng về phía trước cong lên, mềm nhẹ ôn nhu; màu da trắng trẻo, càng có vẻ ngoan ngoãn trầm tĩnh. Chỉ là mười ngón tay thon dài bạch óng, đang cầm một cái hộp.
Nơi đó đặt một đồ vật, bất quá lại là hơi thở mà linh lực của hắn cực kỳ quen thuộc.
Là Kim Đan của Kim Tước thú.
—— bộ dáng y đẹp đến như vậy, thế nhưng là một cái bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa. Chỉ biết hướng sư tôn tốt đòi bảo vật, muốn từ ngoại vật tăng tu vi lên, thực sự làm tu sĩ đứng đắn chướng mắt.
Đường Hòe Mộng nghĩ như vậy, cũng không phát hiện ánh mắt chính mình có chút quá chuyên chú.
Đường đại công tử thật sự chán ghét Tễ Trích Tinh, từ khi Tễ Trích Tinh gia nhập Minh Linh Kiếm Tông ngày đầu tiên.
…… Hoặc là nói, thời điểm sư tôn mang theo thiếu niên đến trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng bâng quơ mà tuyên bố đây là đạo lữ hắn nhận định.
Đường Hòe Mộng nguyên bản cho rằng, đạo lữ của sư tôn hẳn phải là một vị xứng đôi cùng hắn, tễ nguyệt quang phong, đại năng tu vi cao thâm mới được; không nghĩ tới vậy mà lại là một cái kiếm tu hạ giới, năm mười tám khó khăn lắm mới đạt Trúc Cơ, trừ bỏ một khuôn mặt, không có sở trường, không biết tiến thủ.
Nhưng kia dù sao cũng là đạo lữ mà sư tôn đã nhận định. Đường Hòe Mộng chỉ có thể oán hận, lúc sư tôn nhàn nhạt nhìn qua mà nhẫn xuống.
Chỉ là khi ngẫu nhiên tiếp xúc, đương nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt.
“Sư tôn.” Làm nhị đệ tử của lão tổ Vân Sơ, Đường Hòe Mộng không chỉ có thiên phú cực cao, xuất thân cũng là danh môn, đương nhiên không cần khách khí đối với Tễ Trích Tinh. Hắn lời ít ý nhiều nói, “Nam Hải chân quân có một chuyện muốn báo, chỉ là sự tình quan trọng về Kiếm Tông, sợ rằng người ngoài không thể nghe nói.”Vân Sơ còn chưa mở miệng, kiếm tu tóc đen liền thức thời mà nói, bên môi hãy còn mang ý cười: “Ta đi ra ngoài xem tuyết.”
Đường Hòe Mộng theo bản năng nhìn về phía hắn. Tễ Trích Tinh buông mắt xuống, lông mi như cánh quạt chiếu ra cái bóng nhàn nhạt; tựa hồ là chú ý tới ánh mắt vị Đường đại công tử này, hắn hơi quay đầu, gật đầu thăm hỏi, liền đứng dậy rời đi.
Toàn bộ hành trình thật sự là lễ phép, ôn hoà.
Chỉ chừa lại Đường Hòe Mộng mạc danh xuất thần, nhớ lại những lời đồn đãi trong tông môn, Tễ Trích Tinh hẳn phải là một cái tu sĩ hay nịnh nọt, chính là vì cái gì hắn không đối với ta nịnh hót chuyên chú, ngoan ngoãn dịu ngoan đâu?
Tựa hồ tại Minh Linh Kiếm Tông, chỉ có một mình sư tôn có thể khiến hắn cười.
……Kỳ thật lời của Nam Hải chân quân không thật sự quan trọng, nhưng không biết vì sao Đường Hòe Mộng không muốn Tễ Trích Tinh cùng sư tôn ở chung một phòng, liền cố ý kéo dài chút canh giờ “Bá chiếm” sư tôn. Thẳng đến khi Vân Sơ đều có chút không kiên nhẫn, đối với nhị đệ tử cực kỳ sủng ái hạ lệnh đuổi khách mới thôi.
Trời bắt đầu tối, vì sử dụng trận pháp, mỗi hành lang dài cách vài thước lại có một trản Bích Hải Đăng cháy lên. Ánh đèn như đậu, hư hư ám ám, cũng không biết như thế nào mà trở nên rộng, thoáng, giống như ánh trăng ôn nhu mà tản ra, dừng ở trên người lại tựa như tơ lụa thượng hạng.
Thiếu niên nửa người được ánh đèn chiếu đến sáng lên, ẩn có thể thấy được nàn da trắng như tuyết, thần sắc bình đạm mà nhìn ngoài hành lang dày đặc tuyết.
Đường Hòe Mộng thì lắp bắp kinh hãi.
Hắn không nghĩ tới Tễ Trích Tinh còn canh giữ ở bên ngoài.
Nhân Vân Sơ là Băng linh căn, hắn sở cư cả tòa Xuất Vân Phong đều dùng trận pháp bao phủ, cả ngày phủ tuyết, băng hàn lạnh đến xương, cũng chỉ có trong điện hoặc trong phòng còn tốt một chút. Cảnh tuyết ngoài hành lang tuy lịch sự tao nhã, nhưng gió lạnh xuyên thấu lại không thể chịu được, nếu tu vi Tễ Trích Tinh cao một chút liền thôi liền thôi, nhưng hắn chỉ là một tiểu tu sĩ mới vừa đến Trúc Cơ, chỉ sợ ăn không tiêu.
Cũng không biết đã đứng bao lâu.